Tuyết rơi chờ trời trong
Phan_14 end
Bà chủ để điện thoại xuống, nhìn tôi có chút nơm nớp lo sợ mà nhẹ nhàng cười rộ lên, "Chớ khẩn trương, ngồi xuống đi. Cô mới tới công ty một thời gian ngắn, tôi đây cũng bận quá, không có thời gian cùng cô nói chuyện, thừa dịp hôm nay khá nhàn, chúng ta tâm sự đi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, không phải là muốn đá bay tôi a.
Còn chưa kịp định thần, bà chủ đã từ từ mở miệng, "Thiên Tình a, cô có phải chưa thích ứng với công việc trước mắt không? Tôi thấy cô trong khoảng thời gian này trạng thái không tốt lắm."
Mặt của tôi lập tức lại suy sụp xuống, hay là đang muốn tính lương cho tôi nghỉ a, tôi đâu dễ bị lừa đâu? Ngoại trừ công việc thì bà chủ có gì để tán gẫu với ngươi chứ?
Ngất đầu trướng não ra khỏi phòng làm việc của bà chủ, tôi như tìm được đường sống trong chỗ chết, tôi lắc đầu cười khổ, mấy tháng vất vả vì công việc chỉ cần không có được kết quả sẽ bị khiển trách, nhưng xem ra cũng không phải "Làm không công" rồi, nàng dùng tiền lương cao như vậy, có lẽ không hy vọng chỉ tìm được một người chỉ biết vùi đầu vào mà làm, mà lại không thể mang đến hiệu quả và lợi ích tương ứng. "Tôi thực thích các tác phẩm của ngươi, rất có phong cách, đó cũng là nguyên nhân chúng tôi tìm tới ngươi, nhưng mà… "
Bà chủ còn chưa nói hết, nàng đã dùng ánh mắt thất vọng biểu đạt ý tiếp theo, tôi hiểu được. Nếu còn không có thành tích như vậy, tôi tự biết đường mà cút đi đi.
Tôi ngồi xuống chỗ ngồi của mình, ngây người ngốc lăng chốc lát. Từ khi ra trường, tôi vẫn đi theo Khương Miểu, từ trước đến nay đều là nàng đàm thỏa buôn bán, xong giao cho tôi làm, tôi có thể làm cái gì, thích làm cái gì, nàng đều biết mà phỏng chừng giao công việc thích hợp cho tôi, có thể nói tôi được nàng chiếu cố mới có thể dần lớn lên. Nguyên bản còn cho là mình đã lớn đến mức có thể độc lập được rồi.
Tôi buồn bã mà sửa sang lại tư liệu, nguyên lai, không có Khương Miểu, tôi chỉ là một phế vật không hơn không kém.
Không hề dựa vào người khác, tôi tựa hồ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi đã lớn dần rất nhiều, tôi phải thừa nhận, khi tôi được Khương Miểu che chở, mỗi ngày đều trôi qua rất thư thái. Ngành thiết kế sản xuất, quảng cáo này rất tàn khốc, tôi cảm nhận được chứ. Hiện giờ một mình dốc sức làm, chỉ đơn thuần vùi đầu làm việc là không đủ.
Tôi bắt đầu hiểu được ước mơ kỳ quái của Khương Miểu, ở trong vòng xoáy ngươi lừa tôi tôi gạt ngươi đảo quanh lâu như vậy, thì hướng tới cuộc sống điền viên cũng thực tự nhiên thôi.
Tôi nhiều lần muốn buông hết thảy, đi tìm Khương Miểu, nhưng lại cảm thấy nếu mình là một đào binh, Khương Miểu nhất định sẽ xem thường tôi. Tôi nhắm mắt lại là có thể nhớ tới những nét mặt của Khương Miểu, nàng thường thường nhìn tôi, "Thiên Tình, ngươi không thể trưởng thành một chút sao?" Nhưng đã có nàng kế bên rồi, tôi việc gì phải trưởng thành chứ?
Cho nên, tôi vẫn đúng lý hợp tình mà cứ luôn bốc đồng nhân sinh. Có lẽ trong mắt Khương Miểu, tôi là người không thể dựa vào, cũng là một tên tiểu phá hoại không đáng để so đo? Tuy rằng, tôi đã sớm trưởng thành rồi.
Các bằng hữu đều kinh hãi việc tôi đột nhiên lớn dần lên, chính mình cũng thực kinh ngạc, nguyên lai tính nhẫn nại của tôi so với tôi tưởng tượng lớn hơn rất nhiều. Bà chủ cuối cùng không đuổi việc tôi, hơn nửa năm, tôi cơ hồ không có một giấc ngủ ngon. Công việc tuy vất vả, như bù lại có khá nhiều người săn nhân tài của các công ty tìm tới cửa, tôi không biết có nên đắc ý một phen không.
Bà chủ thậm chí khi sắp hết mùa hè đã thăng chức cho tôi, tôi nghĩ rốt cục tôi cũng có thể chứng minh giá trị hoàn toàn bằng thực lực của chính mình. Tôi, Lam Thiên Tình, là rất đáng giá để người khác trả lương cao. Nhưng điều đó cũng không khiến tâm tình tôi tốt hơn là bao. Tôi biết, tôi thật sự nhớ Khương Miểu. Xem ra, tôi vẫn chưa làm nữ cường nhân được rồi.
Tăng ca trở về, thấy Hạ Tuyết cùng Phương Thiên Tình cư nhiên ngồi ở trước cửa nhà tôi, bên cạnh là một chai rượu nho. Tôi thật sự kinh hãi, các nàng mất tích cũng đã vài tháng, cùng lúc với Khương Miểu, giống như tan biến ở trong không khí vậy, không hề có tung tích.
Nhìn chai rượu nho trong veo như nước, tôi khẳng định các nàng biết Khương Miểu ở đâu, nghĩ đến Khương Miểu khi đi không từ giã, lập tức cảm thấy không thoải mái làm tôi không muốn thâm nghĩ nữa. Các nàng là bạn cũ, bạn bè lâu năm, khuê mật của nhau, tôi thì là cái gì chứ?
Hai người so với nửa năm trước đen và gầy hơn vài phần, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt, tiếu a a mà ngồi ở ghế sa lon của tôi uống trà, tựa hồ như không thấy tôi.
Tôi càng thêm buồn bực, khi nào thì hai người này lại da mặt dày thế chứ? Rõ ràng chúng tôi cũng không phải bằng hữu thân thiết, sao lại ngọt ngào trước mặt tôi thế?
Tôi đang do dự có nên mở miệng hỏi các nàng Khương Miểu ở đâu không, thì Hạ Tuyết chủ động nói tiếp, "Chúng tôi cá cược với Khương Miểu, chúng tôi cá ngươi sẽ lập tức đi tìm nàng, nàng nói ngươi sẽ không. Xem ra, vẫn là Khương Miểu hiểu ngươi a."
Ngữ khí đầy nén giận. Ót Tôi chảy xuống tam cái hắc tuyến, rõ ràng là các nàng lén lút chạy trốn, cư nhiên còn trêu tôi.
"Tôi đã muốn đi tìm nàng, nhưng một chút manh mối cũng không có a, ngay cả các ngươi cũng liên hệ không được." Tôi yếu ớt mà cãi lại.
Phương Thiên Tình chậm rãi mà mở miệng, "Khương Miểu không phải đã nói nàng muốn đi đến vườn nho ở ngoại thành sao? Đây không phải là manh mối a?"
Tôi á khẩu không trả lời được, đúng vậy, nếu tôi kiên trì thì có thể đã tìm thấy nàng rồi, bản chất tôi vẫn còn rất yếu đuối.
Hạ Tuyết đưa cho tôi một tờ giấy, "Khương Miểu không nói, nhưng tôi biết, cậu ấy hy vọng cô có thể đi thăm cậu ấy."
Tôi nhìn thoáng qua, là địa chỉ vùng ngoại thành, "Thời gian khi chúng tôi về nước nghỉ ngơi, đều ở chỗ cậu ấy, Khương Miểu rất có tài, nhận thầu một vườn nho rất lớn, tự tay chiết những cây giống tốt, hiện tại đã đến mùa thu hoạch, tiêu thụ tốt lắm, nàng còn mời kỹ sư cất rượu, định thí nghiệm làm ra loại rượu nho bản địa."
Tôi cười nhẹ, "Nàng giống như không có việc gì làm không được cả."
Phương Thiên Tình cười cười nói, "Không hoàn toàn như vậy, Khương Miểu nói cậu ấy từng thích một người, nhưng cái tên kia sau khi cường hôn cậu ấy lại luôn miệng nói tuyệt đối sẽ không thích cậu ấy đâu."
Lòng tôi chấn động mà tránh đi ánh mắt sáng quắc của hai nàng, "Sao lại có người không thích Khương Miểu chứ?" Hắc, Khương Miểu sao ngay cả chuyện này cũng nói với các nàng chứ?
"Làm chủ một vườn nho là mục tiêu từ trước đến nay của Khương Miểu, mẹ của nàng khi đi ngang qua Tân Cương đã yêu vườn nho nơi đó, bèn ở lại, ba ba của nàng lại quyết phải trở về thành phố, Khương Miểu còn chưa đầy tháng thì ba mẹ nàng ly hôn, kỳ thật mẹ của nàng cũng luyến tiếc con mình, buộc Khương Miểu phải thi đỗ đại học, đáng tiếc không đợi Khương Miểu tốt nghiệp đại học xong, mẹ nàng đã qua đời. Khương Miểu thề rằng, phải ở đó phát triển một vườn nho như mẹ mình từng mong muốn."
Tôi nghe được thổn thức không thôi, Khương Miểu nhân sinh thật không phải là biến động bình thường, thật khó cho nàng là một nữ hài tử mà phải gánh vác nhiều như vậy.
Trong lòng tôi cảm khái rất nhiều, không khỏi cũng có chút chua xót, Khương Miểu cho tới bây giờ chưa từng kể cho tôi quá khứ của nàng, chẳng lẽ tôi thoạt nhìn thật không đáng tin như thế sao?
"Thời gian chúng tôi ở quốc nội không nhiều lắm" Hạ Tuyết nhìn tôi, "Có thể đi tìm Khương Miểu được không?"
Nàng lôi kéo Phương Thiên Tình đứng lên, "Nếu tôi không nhìn lầm thì cô cũng thích nàng phải không? Nếu thích, vì sao không đi tranh thủ chứ?"
Khi các nàng đứng ở cửa định rời đi, tôi ấp úng nói, "Khương Miểu là giấc mộng mà tôi không thể nào đuổi kịp."
Phương Thiên Tình xoay người lại vỗ vỗ bả vai tôi, "Chỉ cần cố gắng, giấc mộng sẽ thực hiện được, đi thăm vườn nho của Khương Miểu đi, đó là ví dụ tốt nhất."
Tôi không nói gì mà gật gật đầu, đúng vậy, còn có các ngươi mà.
Khi đệ ra đơn từ chức tôi không phải không do dự, thật vất vả công việc mới có khởi sắc, buông ra cũng cần có dũng khí, yêu rất cần dũng khí, tôi đã bỏ lỡ nhiều lắm rồi, cần phải dũng cảm mà theo đuổi tình yêu hy vọng xa vời mà lại thật vất vả để cảm nhận được này. Nếu không đi truy đuổi một lần, tôi nhất định sẽ chán nản cả đời, tôi thật không muốn làm cho Khương Miểu trở thành giới hạn mà lòng tôi không thể chạm vào được.
Nắm lấy tờ giấy viết địa chỉ, tôi đổi nhiều lần xe, khi đến nơi đã gần hoàng hôn. Ngày mùa thu ấm áp dương quang, cây nho đã có thể thu hoạch được.
Phía trước là một mảnh đất khá lớn, chỉ có thân ảnh của Khương Miểu và Tiểu Phi.
Tôi đến gần, Tiểu Phi cảnh giác mà sủa hai tiếng, thấy là tôi, lắc lắc cái đuôi, tiếp tục ở chỗ đất mát mẻ mà ngủ gật. Nửa năm không thấy, tiểu tử kia tinh thần không tồi, lông sáng óng, ánh mắt cũng so với lần tôi thấy nó trước đây sáng hơn rất nhiều, xem ra nó thực thích ứng với cuộc sống điền viên vùng ngoại thành này.
So với Tiểu Phi, Khương Miểu hơi bình dân một ít, quần áo bằng vải thô màu lam dính không ít bùn đất, ngay cả trên mặt cũng dính đất màu xám tro, chắc là vì làm việc đồng ruộng, làn da trắng nõn ửng đỏ, thoạt nhìn so với Khương Miểu trước kia quả thực là hai người, nhưng thần thái nàng rất cao, hiển nhiên là vì những ngày ở đây rất vui vẻ, nhưng người lại khá tiều tụy, tôi không khỏi có chút tức giận, ở trong lòng nàng chung quy không có bóng dáng của tôi sao?
Nhìn thấy tôi, Khương Miểu tựa hồ cũng không kinh hãi, “Là Hạ Tuyết các nàng tìm ngươi à?" Đưa cho tôi một chùm nho, nàng cũng tùy ý mà ăn một trái, "Nếm thử chút, chùm nho cuối cùng, rất ngọt đó. Yên tâm, thực phẩm hữu cơ, không có nông dược đâu."
Cầm chùm nho còn ấm áp ánh mặt trời, tôi không biết nên ăn trước, hay là nên nói trước. "Khi ngươi đi vì sao lại không chào tôi?"
Muốn nói thiên ngôn vạn ngữ, nhưng tới bên miệng chỉ phát ra câu nói nén giận này, tôi không biết miệng vì cái gì không nghe sai bảo, ánh mắt vì sao lại bắt đầu ươn ướt, tôi vì sao cứ ở trước mặt nàng lại biểu hiện giống một đứa tiểu hài tử mãi không lớn thế này.
Khương Miểu cười rộ lên, "A, đang hảo hảo mà sao lại khóc thế này?" Nàng vỗ vỗ đầu tôi, "Sao mãi vẫn không lớn thế chứ? Tôi còn tưởng rằng tôi không ở bên cạnh ngươi, ngươi sẽ trưởng thành nhanh hơn một chút chứ."
Trưởng thành? Cố lấy dũng khí, tôi nhìn chằm chằm ánh mắt Khương Miểu, "Cái kia, khi tôi uống rượu nói những lời đó không phải là thật chứ."
Tay Khương Miểu đứng khựng giữa không trung, tựa hồ bị lời của tôi làm cho hồ đồ, tôi xấu hổ mà dùng chân cọ mặt đất, "Thực xin lỗi, tôi uống rượu mới nói hưu nói vượn đấy. Ngươi không phải là bình hoa, tôi cũng không có không thích ngươi."
Lời bị nghẹn ở ngực lâu như vậy rốt cục cũng nói ra, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đièu tôi muốn nói không chỉ có riêng xin lỗi mà thôi.
Tôi ngẩng đầu mỉm cười, dùng nụ cười rực rỡ nhất, khóe miệng đã hơi mỏi, nhưng tôi vẫn cố gắng mỉm cười, "Tôi thích ngươi, Khương Miểu. Tôi có thể ở lại hay không? Tôi không biết trồng nho, tôi cũng không biết cất rượu, nhưng tôi rất thích ăn nho. Nếu nho của người bán không hết, dùng không xong, tôi có thể giúp ngươi ăn hết luôn."
Vì muốn chứng minh tôi lấy cả chùm nho mà nhét vào miệng, lại bị sặc đến mức ho khan sặc sụa.
Khương Miểu chạy lại vỗ lưng tôi để thuận khí, "Nói nhăng gì đấy? Nho của tôi sản lượng tiêu thụ rất tốt đó a."
Tôi thuận khí, mím môi, không nói lời nào, nhìn chằm chằm ánh mắt Khương Miểu, tôi muốn nghe nàng trả lời thuyết phục, tôi phải có được đáp án của nàng, tôi không phải là một người dũng cảm, dũng khí của tôi cũng chỉ có thể đủ để tôi dũng cảm vào lúc này đây mà thôi.
Khương Miểu tránh đi ánh mắt của tôi, nhìn một loạt quả nho lớn nhỏ được sắp xếp cẩn thận, nhẹ giọng trả lời, "Tôi còn tưởng rằng chờ ngươi nói những lời này còn phải nhiều năm nữa kia."
Tôi không có lời nào để nói, nhưng theo ánh mắt của nàng nhìn lại, dây những cây nho, những chiếc lá cây khô vẫn rất có tinh thần mà đong đưa, tôi kỳ thật cũng không nghĩ tôi sẽ nói ra những lời này, tựa như tôi cũng không từng nghĩ đến một office-lady thanh nhã như Khương Miểu lại có thể mặc vải thô bạt giống như vậy.
Mặt trời đã khuất, ánh sáng đỏ hắt ra phía đằng chân trời những cánh đồng ruộng. Trên thế giới có rất nhiều chuyện là không có thể đoán trước được không phải sao? Tôi luôn luôn cố gắng tự nhủ Khương Miểu là "Chỉ được ngắm từ xa mà không được đụng vào", nhưng vẫn không tự chủ được mà bị cuốn vào đấy.
Nghĩ đến đây, không khỏi khẽ hít một hơi, "Thực xin lỗi."
Khương Miểu quay đầu lại nhìn tôi liếc mắt một cái, "Ngươi thủy chung vẫn là như thế này, Thiên Tình, ngươi ngoại trừ xin lỗi còn có thể nói gì khác hay không?"
Tôi sửng sốt, Khương Miểu cười rộ lên, "Luôn lo lắng người khác nghĩ như thế nào, có phải làm cho những người khác khó xử hay không. Thiên Tình, ngươi sống như vậy có mệt hay không?"
Xin ngươi đó, tôi đang cùng ngươi thảo luận chuyện trọng yếu sinh đại sự, sao bây giờ lại chuyển sang vấn đề cá tính của tôi thế này.
Đang muốn mở miệng cãi lại, Khương Miểu lại nói tiếp, "Tôi biết ngươi là tên cực kỳ sợ phiền toái, không thích làm phiền người khác, cũng không thích người khác làm phiền mình. Cứ an phận mà sống, tránh càng nhiều rắc rối càng tốt. Nhưng thế giới này là một thế giới rất phiền hà, ngươi có thể tránh được nhất thời, nhưng không thể tránh cả đời được."
Tôi im lặng mà gật gật đầu, nàng nói không sai, cá tính ướt át bẩn thỉu ấy của tôi thật không làm cho người ta yên tâm được.
Cố lấy hết dũng khí, tôi nắm lấy tay nàng, "Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, tôi thật sự rất thích ngươi, tôi biết, tôi là tên ngu ngốc, nhưng tôi sẽ cố gắng càng ngày càng thông minh. Chúng ta ở cùng một chỗ đúng sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng nếu cùng cố gắng, nhất định đều có thể vượt qua. Còn nữa, tôi đã từ chức rồi, ngươi phải nhận tôi đó a."
Tôi cố gắng biểu hiện thật đúng lý hợp tình, "Ngươi phải chịu trách nhiệm a!"
Khương Miểu ngơ ngác nhìn tôi một hồi lâu, đột nhiên biểu tình thay đổi thành tức giận, "Ngươi ngốc a? Đang hảo hảo mà sao lại xin nghỉ việc? Đầu óc bị thoái hóa có phải hay không? Sao không xin phép a, tôi không có bay đi đâu đâu. Hiện tại công việc khó tìm như thế nào ngươi có biết hay không? Chẳng lẽ thật muốn tôi nuôi ngươi sao?"
Tôi ủy khuất mà bĩu môi, bộ dáng tuy có chút thay đổi, nhưng khí thế khi Khương Miểu mắng chửi người khác so với khi còn làm thủ trưởng của tôi chẳng kém đi nửa phần. "Quên đi quên đi, việc này sau này nói sau. Không tìm được việc thì cùng lắm soho (Small Office Home Office, có thể hiểu là làm việc tại gia), nhưng sẽ thu nhập ít đi một chút."
Ôi chao? Đầu óc trống không, nàng đáp ứng tôi rồi sao?
Khương Miểu than thở, lấy nón che nắng trên đầu đội trên đầu của tôi, "Đi thôi, thành thị tiểu hài nhi, trước tiên tập làm việc nhà nông đi." Nghiêng đầu nhìn tôi liếc mắt một cái, "Thật không phải là ngốc nghếch bình thường mà!" Lại thình lình lại gần hôn tôi một chút, hương khí tươi mát hương cây nho, tôi không thấy mặt mình, nhưng lấy nhiệt độ mà phỏng chừng thì nhất định mặt đang rất đỏ, Khương Miểu vừa làm gì?
Mặt của nàng phơi nắng hơi đen một chút, nhưng vẫn không thấy dị trạng gì cả, điều đó làm cho người tôi uể oải. Trái tim đập thật lợi hại, thần chí không rõ, tôi không thể khẳng định thông báo ấy của tôi có thành công hay không?
Khương Miểu nhìn tôi liếc mắt một cái, "Thật là khờ. Không phát hiện thái dương đã muốn xuống núi rồi sao? Nhanh lại đây giúp nào."
Khương Miểu không hề để ý tới tôi đang ngẩn người, lập tức đi vào trong, thuần thục cắt cây nho, tôi sửng sốt trong chốc lát, ngoan ngoãn đi theo sau lưng nàng, ngốc lăng bắt chước nàng, cắt một nhánh nho dài, cẩn thận đặt ở trong giỏ. Trong lòng vẫn luẩn quẩn vấn đề kia, rốt cục vẫn không nhịn được, "Nếu tôi không tới tìm ngươi, ngươi sẽ đi tìm tôi sao?"
"Sẽ không!" Không chút do dự nói ra một câu.
"Vì sao?" Thực ủy khuất.
"Bởi vì tôi biết ngươi nhất định sẽ đến!" Rõ ràng đó là đáp án rất mông lung, nhưng vì sao trong lòng tôi lại tràn ngập vui sướng?
"Ngươi biết không? Khi đến mùa đông, tôi lo lắng thiếu chút nữa gần chết đấy!"
"Vì sao a?"
"Bây giờ chưa có tuyết rơi a! Nếu như không có tuyết đọng lại, thu hoạch một năm khẳng định không tốt, còn có thể có sâu bệnh nữa."
"Vậy sao?"
"May mắn khi qua tết âm lịch thì trời đổ tuyết thật lớn, dày chừng một thước. Nên trong lòng tôi mới kiên định mà xuống đây."
"A, tôi cũng thích tuyết rơi, ôi chao, khi tuyết rơi, ngồi cạnh lò sưởi đọc sách, trên lò nấu một nồi nồi thịt bò hầm khoai tây thơm ngào ngạt, hít hương khí, nhìn bông tuyết rơi ngoài cửa sổ đã cảm thấy đặc biệt hạnh phúc."
"Tầm thường, chỉ biết có ăn thôi! Tuyết rơi nhiều, không trung sẽ đặc biệt sạch sẽ, ở đây không có ô nhiễm, buổi tối có thể nhìn thấy thiệt nhiều sao, xinh đẹp muốn chết. Nhưng tôi thích nhất là tuyết rơi rồi thì trời nắng, những ngói lam trên mái nhà chói lọi dưới sắc tuyết, làm cho người ta cảm thấy tâm đều sáng sủa lên."
"Tinh thần hưởng thụ thiên nhiên thì rất tốt, nhưng hưởng thụ vật chất cũng rất trọng yếu a. Ai, không thèm cãi với ngươi, chờ mùa đông năm nay tuyết rơi, tôi hầm thịt bò cho ngươi ăn, phải cho ngươi biết cảm giác hạnh phúc khi được ăn đồ nóng vào mùa đông."
Tiểu Phi ngồi xổm cách đó không xa, bóng nó trải dài trên nền đất, đầu lưỡi le ra ngoài, hoang mang mà nhìn chăm chú vào chúng tôi. Không biết là thái dương rất ấm áp, hay bởi vì quá hạnh phúc, tôi lại cảm thấy hơi choáng váng, tôi nghĩ năm nay, tôi nhất định sẽ có một mùa đông thật ấm áp.
----------oOo----------
Hoàn
Cuối cùng cũng có thể hoàn, tuy nói nó Trung Thiên nhưng khi edit cảm thấy nó dài khủng khiếp =.=
Lí do vì sao tớ edit bộ này. Ok, đương nhiên đối với tớ nó hay theo một cách riêng, nếu có ai nhìn vào tựa đề có lẽ sẽ nghĩ Hạ Tuyết sẽ với Thiên Tình, ok, bạn Lam Thiên Tình đó a, nhưng rốt cuộc lại không phải vậy. Nhưng đó cũng không phải vấn đề, cả hai bạn Thiên Tình, cả 4 nhân vật chính đều tìm được riêng cho mình một người dành riêng cho họ. Khi sinh ra chúng ta đã có sẵn một nửa riêng cho mình, vấn đề ở đây là bạn có tìm được không, và tìm có đúng không đã?
Tuyết rơi rồi trời sẽ trong, cũng giống như sau cơn mưa rồi trời sẽ sáng, phải trải qua đau khổ và chờ đợi chúng ta mới tìm được hạnh phúc. Chờ đợi trong tình yêu rất tàn khốc, nhưng kết quả nó mang lại sẽ chẳng khiến ai sẽ cảm thấy tiếc nuối cả, thậm chí họ càng sẽ trân trọng nó hơn.
Thân ái tổng chào, hiện tại bản edit mình chỉ đăng duy nhất trên vnsharing. Nếu có thời gian và siêng năng sẽ lần lượt up trên wordpress. Nếu có ai có nhu cầu muốn cho em nó đi lạc đàn đến nơi nào thì vui lòng nói mình một tiếng và báo mình nơi nó sẽ đến, mình rất dễ tính, không làm khó dễ ai cả đâu, và ai cũng có gốc gác quê hương cả, credit là việc bắt buộc, giống như bạn phải có CMND vậy.
Cuối cùng hẹn gặp mọi người vào một ngày đẹp trời nữa, và khi đó mình (maybe) sẽ đem tới một tác phẩm nữa cho mọi người.
Vâng xin hết ạ, chúc mọi người ngày tốt lành
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian